[SHCER TRONG TÔI] CẢM ƠN DÌ MAI – NGƯỜI ĐỒNG NGHIỆP ĐÁNG MẾN!
“Suốt những năm tháng tuổi trẻ, nhất là với những người xa quê, nếu ngồi xuống tính cộng lại, có lẽ thời gian chúng ta làm việc và gặp gỡ đồng nghiệp còn nhiều hơn thời gian chúng ta ở bên người nhà”. Hãy cùng nghe những lời tâm sự của bạn Võ Thị Thu Hòa về ngôi nhà Medisun và người dì, người đồng nghiệp đáng mến như người mẹ thứ 2 của bạn – cô Nguyễn Thị Mai, công ty Medisun. Bài viết là một trong các bài đoạt giải trong chuyên mục “SHCer trong tôi” số tháng 5.
-
-
- Hòa ơi! Con đi làm sớm vậy? Con ăn sáng chưa?
- Dạ! Con mới vô dì ơi!
-
6h45’ sáng, khi vừa chấm công và mở cửa bước vô phòng tôi đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc ấy. Câu hỏi mà hầu như mỗi sáng đến công ty tôi đều được nghe từ người dì thân thương, người đồng nghiệp đáng mến – dì Mai.
Có khi nào mọi người tự hỏi: điều gì khiến chúng ta gắn bó lâu dài ở nơi làm việc? Là văn hóa công ty, sự phù hợp về công việc hay sự ổn định và chế độ phúc lợi? Với tôi, ngoài những điều ấy, có lẽ sự đáng mến của những người đồng nghiệp chính là sợi dây vô hình níu giữ bước chân của một người có tâm hồn nhạy cảm như tôi. Gần mười năm gắn bó với nơi này, Medisun từ lâu đã trở thành ngôi nhà thứ hai, nơi cho tôi những tiếng cười, những tình yêu thương vô bờ bến. Từ những cô chú, anh chị trong Ban Lãnh đạo, những người sếp đã tận tình hướng dẫn công việc và giúp đỡ tôi khi khó khăn trong cuộc sống. Từ những người bạn, người chị đồng nghiệp dễ thương, cùng tôi trải qua năm tháng cống hiến hết mình cho công việc. Còn có dì Mai – người dì thân thuộc như người mẹ thứ hai yêu thương tôi trong suốt chặng đường tôi gắn bó tại Medisun yêu dấu này!
Dì Mai có vóc dáng nhỏ nhắn, tướng đi nhanh nhẹn và nụ cười hay nở trên môi, bao giờ cũng hỏi han, quan tâm đến chúng tôi với chất giọng đặc trưng miền Nam, ngọt như mía lùi. Công việc của dì là phụ trách việc giặt giũ trang phục công ty kèm thêm vệ sinh một số phòng khu văn phòng. Bởi người ta hay nói: không kể đến bạn làm công việc gì, chỉ cần đặt cái tâm mình vào thì mỗi công việc đều là sự cống hiến cao cả. Nhìn cái cách dì giũ từng chiếc áo Blouse, vuốt tay nhẹ nhàng, gấp ngay ngắn gọn gàng, đã thấy dì yêu công việc ấy như thế nào.
Có chút quà vặt, trái xoài, trái ổi dì hay cho chúng tôi, giống cái cách mẹ để dành đồ ăn ngon cho những đứa con vậy. Dì nói thương mấy đứa xa quê, xa mẹ cha lên đây làm việc, nên dì thương tụi con như sấp nhỏ ở nhà dì. Hễ đứa nào áo vô tình đứt cúc, quần vô tình rách chỉ, đều í ới gọi dì. Dì tranh thủ giờ nghỉ trưa, ngồi cặm cụi khâu khâu vá vá lại, từng đường kim mũi chỉ gọn gàng ,tỉ mỉ như cái cách dì quan tâm chúng tôi. Dì năm nay cũng xấp xỉ năm mươi, dù góa bụa sớm nhưng có lẽ cuộc sống khó khăn cũng không thể khiến dì buồn bã, lúc nào dì cũng vui tươi nên vô hình truyền sự vui vẻ, hân hoan ấy cho chúng tôi.
Tôi là cái đứa trái gió trở trời hay đau mỏi vai gáy, mà mỗi lần như thế cứ phải có bàn tay dì đánh cảm, cạo gió cho vài đường mới bớt được. Cái cách dì vừa cạo gió, vừa hỏi han tôi, làm tôi nhớ tới người mẹ tần tảo ở nhà. Thật may mắn khi ở nơi đất khách quê người, có một người cho mình cảm giác như người mẹ. Hôm trước, tôi chẳng may bị ốm, suy nhược cơ thể, nghỉ một hai hôm. Khi đi làm lại, dì giấu giấu kêu nhỏ tôi ra, đưa cho tôi mấy hũ yến chưng, bảo tôi: “Con uống cho mau khỏe”. Tôi ngại ngùng không nhận vì nghĩ dì đi làm cũng không dư dả gì mấy. Dì lại bảo: “Con nhận cho dì vui, dì xem như con gái ở nhà, thấy thương!”. Tôi nhận lấy mà trong lòng rưng rưng. Mọi người đồng nghiệp ở đây đều yêu thương tôi, quan tâm tôi, nhưng ở dì có gì đó rất lạ, không giống như đồng nghiệp bình thường, mà như người mẹ bảo ban con. Mỗi ngày trôi qua, những lời hỏi han “Con ăn sáng chưa? Có đói bụng không? Nay đỡ mệt hơn chưa?” làm cho tôi cảm thấy như được an ủi, vỗ về trong tình yêu thương của mẹ.
Xuân hạ thu đông bốn mùa qua đi, những ngày nắng nối tiếp những ngày mưa, mỗi ngày đi làm không chỉ có niềm vui công việc, sự hân hoan khi lương thưởng về mà đọng lại nhiều nhất ắt hẳn là sự gắn bó, tình yêu thương của những người đồng nghiệp cùng nhau trải qua vui buồn. Trong cuộc đời mỗi người, gặp gỡ ai cũng là nhân duyên. Suốt những năm tháng tuổi trẻ, nhất là với những người xa quê, nếu ngồi xuống tính cộng lại, có lẽ thời gian chúng ta làm việc và gặp gỡ đồng nghiệp còn nhiều hơn thời gian chúng ta ở bên người nhà. Nên những lúc vui buồn hay biến cố, người đầu tiên ở bên chúng ta chưa hẳn là cha là mẹ, mà chính là những người đồng nghiệp yêu quý ấy.
Bước qua năm thứ chín, thứ mười được là một thành viên của đại gia đình Medisun ấm áp này, đã từ lâu nơi đây thân thuộc như chốn đi về, tôi tha thiết gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến mọi người, những người đồng nghiệp luôn gắn bó, ân cần ở bên tôi trong công việc cũng như cuộc sống. Con xin gửi lời cảm ơn chân thành cũng như đôi lời nhắn gửi tới dì Mai “Cảm ơn dì trong suốt những ngày tháng ấy luôn quan tâm, hỏi han, vỗ về con. Chỉ mong dì thật nhiều sức khỏe, để tiếp tục cống hiến với công việc và ở bên làm một người đồng nghiệp thân thương của con!”
Ngoài trời hôm nay mưa bay bay, nhưng trong lòng vẫn đầy ấm áp.
Cảm ơn dì Mai – người đồng nghiệp đáng mến!
Võ Thị Thu Hòa – Công ty Medisun
BÀI LIÊN QUAN MỚI NHẤT
NÂNG TẦM KIẾN THỨC, VƯƠN XA SỰ NGHIỆP CÙNG E-LEARNING TẠI SOHACO GROUP
Sau hơn 3 tháng xây dựng, sáng ngày 30/09 vừa qua, các thành viên Sohaco Group đã cùng nhau “kick-off” một chương mới, đánh dấu bước tiến quan trọng trong hành trình xây dựng văn hóa học tập tại công ty – E-learning. Với sự …..
[SHCER TRONG TÔI] NGƯỜI GIỮ NHỮNG MẦM XANH
Một bài viết giúp chúng ta chiêm ngưỡng vẻ đẹp của công ty Me Di Sun; Một bài viết mô tả sự bình dị của MDSer và công việc chú đảm nhận; Một bài viết cho ta thấy sự đóng góp và gắn kết với mái nhà Me Di Sun …..